Giáo trình Năng lượng mặt trời - Lý thuyết và ứng dụng
1.1. CẤU TRÚC CỦA MẶT TRỜI
Mặt trời là một khối khí hình cầu có đường kính 1,390.106km
(lớn hơn 110 lần đường kính Trái đất), cách xa trái đất 150.106km
(bằng một đơn vị thiên văn
AU ánh sáng Mặt trời cần
khoảng 8 phút để vượt qua
khoảng này đến Trái đất).
Khối lượng Mặt trời khoảng
M
o =2.1030kg. Nhiệt độ To
trung tâm mặt trời thay đổi
trong khoảng từ 10.106K
đến 20.106K, trung bình
khoảng 15600000 K. Ở
nhiệt độ như vậy vật chất
không thể giữ được cấu trúc
trật tự thông thường gồm
các nguyên tử và phân tử.
Nó trở thành plasma trong đó các hạt nhân của nguyên tử chuyển động
tách biệt với các electron. Khi các hạt nhân tự do có va chạm với nhau
sẽ xuất hiện những vụ nổ nhiệt hạch. Khi quan sát tính chất của vật
chất nguội hơn trên bề mặt nhìn thấy được của Mặt trời, các nhà khoa
học đã kết luận rằng có phản ứng nhiệt hạch xảy ra ở trong lòng Mặt
trời.
Hình 1.1. Bên ngoài mặt trời.
Về cấu trúc, Mặt trời có thể chia làm 4 vùng, tất cả hợp thành
một khối cầu khí khổng lồ (hình 1.2). Vùng giữa gọi là nhân hay “lõi”
có những chuyển động đối lưu, nơi xảy ra những phản ứng nhiệt hạt
6nhân tạo nên nguồn năng lượng mặt trời, vùng này có bán kính khoảng
175.000km, khối lượng riêng 160kg/dm3, nhiệt độ ước tính từ 14 đến
20 triệu độ, áp suất vào khoảng hàng trăm tỷ atmotphe. Vùng kế tiếp
là vùng trung gian còn gọi là vùng “đổi ngược” qua đó năng lượng
truyền từ trong ra ngoài, vật chất ở vùng này gồm có sắt (Fe), can xi
(Ca), nát ri (Na), stronti (Sr), crôm (Cr), kền (Ni), cácbon ( C), silíc
(Si) và các khí như hiđrô (H2), hêli (He), chiều dày vùng này khoảng
400.000km. Tiếp theo là vùng “đối lưu” dày 125.000km và vùng
“quang cầu” có nhiệt độ khoảng 6000K, dày 1000km, ở vùng này gồm
các bọt khí sôi sục, có chỗ tạo ra các vết đen, là các hố xoáy có nhiệt
độ thấp khoảng 4500K và các tai lửa có nhiệt độ từ 7000K -10000K.
Vùng ngoài cùng là vùng bất định và gọi là “khí quyển” của Mặt trời.
Nhiệt độ bề mặt của Mặt trời là 5762K nghĩa là có giá trị đủ lớn để
các nguyên tử tồn tại trong trạng thái kích thích, đồng thời đủ nhỏ để ở
7đây thỉnh thoảng lại xuất hiện những nguyên tử bình thường và các
cấu trúc phân tử. Dựa trên cơ sở phân tích các phổ bức xạ và hấp thụ
của Mặt trời người ta xác định được rằng trên mặt trời có ít nhất 2/3 số
nguyên tố tìm thấy trên Trái đất. Nguyên tố phổ biến nhất trên Mặt
trời là nguyên tố nhẹ nhất Hydrogen. Vật chất của Mặt trời bao gồm
khoảng 73.46% là Hydrogen và gần 24,85% là Hêlium, còn lại là các
nguyên tố và các chất khác như Oxygen 0,77%, Carbon 0,29%, Iron
0,16%, Neon 0,12%, Nitrogen 0,09%, Silicon 0,07%, Magnesium
0,05% và Sulphur 0,04%. Nguồn năng lượng bức xạ chủ yếu của Mặt
trời là do phản ứng nhiệt hạch tổng hợp hạt nhân Hyđrô, phản ứng này
đưa đến sự tạo thành Hêli. Hạt nhân của Hyđrô có một hạt mang điện
dương là proton. Thông thường những hạt mang điện cùng dấu đẩy
nhau, nhưng ở nhiệt độ đủ cao chuyển động của chúng sẽ nhanh tới
mức chúng có thể tiến gần tới nhau ở một khoảng cách mà ở đó có thể
kết hợp với nhau dưới tác dụng của các lực hút. Khi đó cứ 4 hạt nhân
Hyđrô lại tạo ra một hạt nhân Hêli, 2 Neutrino và một lượng bức xạ γ
File đính kèm:
- giao_trinh_nang_luong_mat_troi_ly_thuyet_va_ung_dung.pdf