Tạo lập tính cách con người (Phần 2)
“Nói cho ta biết cháu đang nghĩ gì vậy?” − Đô đốc
thúc giục.
“Cháu đang nghĩ về sự khác biệt giữa cách cháu
luôn tiến hành công việc với điều ông nói.”
“Khác như thế nào?”
“Cháu luôn lao mình vào dự án trước tiên. Cháu
luôn cống hiến hết mình cho đến khi phần lớn ý tưởng
được hình thành. Sau đó cháu bắt đầu giảm hứng thú.
Cháu háo hức chuyển mục tiêu vào thử thách lớn tiếp theo.
Cháu chưa bao giờ nghĩ về điều này trước đó, nhưng quả
thật là nó khiến những người cùng làm chung dự án khó
chịu. Nó khiến Jennifer phát điên lên.”
36 Tạo lập tính cách con người“Cô ấy không theo cách đó ư? Đô đốc tiếp tục.
“Hoàn toàn không. Cháu luôn nghĩ cô ấy sống quá
theo khuôn khổ − rằng cô ấy quá chú ý đến tiểu tiết.”
“Nhưng điều đó đâu chỉ là chú ý đến tiểu tiết thôi đâu
đúng không?”
“Vì vậy có lẽ một vài người khi quan sát mọi việc kết
luận rằng cả hai cháu đều có ý tưởng hay và làm việc tốt,
nhưng Jennifer lại đạt kết quả tốt hơn,” Đô đốc nhận xét.
“Và theo ta nghĩ thì những cố gắng đặc biệt của Jennifer có
thể tạo ra nhiều thay đổi hơn là cháu tưởng. Điều này dựa
vào kết quả hơn là dựa vào hoạt động. Nhiệt huyết của
Jennifer khiến cô đạt được kết quả tốt hơn, chứ không chỉ
là vận dụng nhiều chi tiết hơn vì ích lợi công việc được giải
quyết cặn kẽ, tỉ mỉ hơn.”
Tóm tắt nội dung tài liệu: Tạo lập tính cách con người (Phần 2)
“Có vè như điều đó đáng để thử.” Albert đáp lại. Anh tự mình ghi nhớ trong đầu để có thể phác họa lại ý tưởng trên máy tính khi trở về nhà. Đây là những gì mà anh đã hình dung. “Nói cho ta biết cháu đang nghĩ gì vậy?” − Đô đốc thúc giục. “Cháu đang nghĩ về sự khác biệt giữa cách cháu luôn tiến hành công việc với điều ông nói.” “Khác như thế nào?” “Cháu luôn lao mình vào dự án trước tiên. Cháu luôn cống hiến hết mình cho đến khi phần lớn ý tưởng được hình thành. Sau đó cháu bắt đầu giảm hứng thú. Cháu háo hức chuyển mục tiêu vào thử thách lớn tiếp theo. Cháu chưa bao giờ nghĩ về điều này trước đó, nhưng quả thật là nó khiến những người cùng làm chung dự án khó chịu. Nó khiến Jennifer phát điên lên.” 36 Tạo lập tính cách con người “Cô ấy không theo cách đó ư? Đô đốc tiếp tục. “Hoàn toàn không. Cháu luôn nghĩ cô ấy sống quá theo khuôn khổ − rằng cô ấy quá chú ý đến tiểu tiết.” “Nhưng điều đó đâu chỉ là chú ý đến tiểu tiết thôi đâu đúng không?” “Vì vậy có lẽ một vài người khi quan sát mọi việc kết luận rằng cả hai cháu đều có ý tưởng hay và làm việc tốt, nhưng Jennifer lại đạt kết quả tốt hơn,” Đô đốc nhận xét. “Và theo ta nghĩ thì những cố gắng đặc biệt của Jennifer có thể tạo ra nhiều thay đổi hơn là cháu tưởng. Điều này dựa vào kết quả hơn là dựa vào hoạt động. Nhiệt huyết của Jennifer khiến cô đạt được kết quả tốt hơn, chứ không chỉ là vận dụng nhiều chi tiết hơn vì ích lợi công việc được giải quyết cặn kẽ, tỉ mỉ hơn.” “Ồ,” Albert nói. “Cháu chưa bao giờ nghĩ như vậy về nó cả. Cháu chỉ nghĩ rằng cả hai đều thực hiện công việc tốt theo những cách khác nhau thôi. Nhưng còn một điều 37Dick Lyles khác nữa. Cô ấy dường như cũng giỏi hơn cháu ở phần bí quyết nên là người đến trước và ra về sau.” “Nghĩa là sao?” “Cô ấy luôn ở trong số những người đầu tiên xuất hiện ở bất cứ nơi đâu và những người cuối cùng rời khỏi đó. Chúng cháu thậm chí đi làm bằng hai ô tô khác nhau bởi vì cháu thường đi muộn và không thích phải đợi tới lúc đến giờ trở về nhà.” “Vì vậy xuất hiện câu hỏi, nếu cháu ở vị trí quản lý cấp cao hơn trong tổ chức và phải chọn lựa hoặc cháu, hoặc Jennifer được thăng chức, cháu sẽ chọn ai?” “Vì cháu quan tâm nhiều hơn đến kết quả, cháu sẽ chọn Jennifer. Phải, Albert nghĩ. Nó có ý nghĩa thật đấy nhưng nó có thể tạo nên sự khác biệt lớn đó ư? Ngay sau đó, Đô đốc quay bánh lái và nói lớn: “Sẵn sàng tiến lên phía trước! Lái thuyền theo hướng gió!” khi con thuyền xoay theo chiều gió với cánh buồm bay phần phật. Trong một khoảng thời gian ngắn Đô đốc đã đổi hướng vào bến du thuyền. 38 Tạo lập tính cách con người Albert miên man suy nghĩ, không trả lời. “Thậm chí Albert Einstein cũng đồng ý với điều đó.” “Einstein?” Albert hỏi. Ông ấy sở hữu một trong những bộ óc tuyệt diệu nhất từ trước đến nay. “Phải, Einstein,” Đô đốc đáp. “Khi ông ấy còn sống, mọi người luôn hỏi Einstein về trí thông minh của ông: Ông có nó như thế nào, ông kế thừa nó từ ai và giống ai. Tất cả những suy đoán đó làm phiền ông bởi ông tin rằng trí thông minh − hay sức mạnh trí óc bẩm sinh − đóng góp rất ít trong thành công của mình.” “Ông ấy tin như vậy ư?” “Chắc chắn là vậy. Ông đã nói về điều đó theo nhiều cách khác nhau với nhiều kiểu người khác nhau nhưng ông nói về nó một cách hùng biện nhất trong lá thư mà ông viết cho một người bạn là nhà vật lý có tên Hans Musan.” “Ông ấy đã nói gì ạ?” “Musan đã viết thư cho Einstein, cũng như rất nhiều người đã làm, hỏi Einstein về tổ tiên của ông và người mà ông đã được thừa hưởng thiên tài. Einstein đáp lại bằng 39Dick Lyles cách viết rằng không có ai biết nhiều về tổ tiên và các bậc tiền bối có mối liên hệ với ông, và nếu họ có nhiều tài năng hay những nét tiêu biểu đặc biệt, thì những điều đó cũng không thể hiện rõ ràng với bất cứ ai biết về họ, Sau đó ông tiếp tục viết, và ta trích lại, Tôi bit khá rõ r*ng, t bn thân tôi không có nhng tài năng đc bi"t. S ham hiu bit, đam mê cháy bng, kiên trì nhn ni kt hp v i s t phê bình đã to cho tôi nhng sáng kin. “‘Ham hiểu biết, đam mê cháy bỏng, kiên trì nhẫn nại kết hợp với tự phê bình,’ ” Albert nhắc lại. “Cháu không thể tìm được ai thành công trên bất cứ lĩnh vực nào mà không có một lòng ham hiểu biết vô bờ về lĩnh vực mà họ làm. Đam mê cháy bỏng đơn thuần là giữ vững sự tận tâm nồng nhiệt. Sự kiên trì nhẫn nại vô cùng quan trọng để giúp cháu vượt qua tất cả những khó khăn trở ngại chắc chắn sẽ cản đường cháu. Nhưng cái mà hầu hết mọi người còn thiếu đó là sự tự phê bình, và nó chắc chắn là yếu tố quan trọng nhất.” “Nhưng để thực hiện nó thì không phải lúc nào cũng dễ,” Albert đáp. “Ta đồng ý. Nhưng đúng là cháu đã bắt đầu rất tốt bằng cách xem xét bản thân trước thói quen đầu tiên, và cũng tự kiểm điểm mình khi nhìn nhận những điểm mạnh của Jennifer thật sự có lợi. Hầu hết mọi người đều làm 40 Tạo lập tính cách con người ngược lại. Họ nhìn vào điểm mạnh của họ, điểm yếu của một ai đó và sau đó thấy bứt rứt với câu hỏi “Tại sao lại là mình?” hoặc “Tại sao lại không phải là mình?” “Đó là câu cháu tự hỏi mình rất nhiều lần cách đây không lâu,” Albert thừa nhận. “Và vì vậy sức lực của cháu đã hướng vào sự khó chịu, khiển trách và chán nản, hơn là vào việc thực hiện những thay đổi cần thiết.” “Hãy đổi hướng rồi tiến tới cảng.” Ngài Đô đốc nói khi quay thuyền lại lần nữa và hướng mũi thuyền thẳng tiến tới lối vào của bến cảng. “Ta sẽ nói cho cháu bí quyết thứ hai trên đường đi và sau đó chúng ta sẽ sắp xếp thời gian để gặp nhau thêm lần nữa.” Albert cúi xuống khi sào căng buồm quay rất trơn tru phía bên trên buồng lái. Chỉ chốc lát họ đã trên đường thẳng tiến tới cầu phao tại lối vào của bến cảng. “Bí quyết thứ hai cũng gần như bí quyết thứ nhất,” Đô đốc giải thích. 41Dick Lyles “Cháu đang lắng nghe đây ạ.” Albert nói. “Nó giống bí quyết thứ nhất nhưng trong nhiều phương diện, để luyện tập nó khó khăn hơn nhiều. Ít nhất là đối với ta.” Albert ngạc nhiên khi thấy có thứ gì đó lại có thể khiến Đô đốc cảm thấy khó khăn để thực hiện. “Bí quyết thứ hai là ‘Không bao giờ đổi kết quả lấy những lời bào chữa.’ ” “Tại sao nó lại khó khăn đến vậy ạ?” Albert hỏi. “Không phải cháu thiếu tôn trọng hay có điều gì khác, nhưng hình như mọi người đều muốn có kết quả hơn là những lời bào chữa.” “Đặt nó vào thực tiễn mỗi ngày thật sự khó khăn. Nó có nghĩa là không bao giờ chấp nhận một lời bào chữa nào cho việc cháu đã làm. Nó có nghĩa là luôn vui lòng để nói với chính cháu và cả những người khác về những nỗ lực của cháu rằng không một lời bào chữa nào có thể thay thế kết quả. Đơn giản cháu chỉ cần phát triển thói quen nói câu ‘Không có lời bào chữa nào cả.’” “‘Không có lời bào chữa nào cả’?” − Albert hỏi. “Khi ta học nó, chúng ta nói ‘Không có lời bào chữa nào cả, thưa ngài’. Nhưng cháu chỉ cần nói ‘Không có lời bào chữa nào cả’.” 42 Tạo lập tính cách con người “‘Không có lời bào chữa nào cả’,” Albert nhắc lại. “Nói thì thật dễ, nhưng thực sự cháu không hiểu lắm.” “Thỉnh thoảng nói thôi cũng không hoàn toàn dễ dàng đâu. Đó là lý do tại sao cháu cần luyện tập và đảm bảo rằng nó sẽ trở thành thói quen. Như vậy, khi thời khắc khó khăn đến, cháu vẫn nói được câu đó mà không phải băn khoăn. Albert cảm thấy không được dễ chịu. “Cháu không hề có ý bất kính thưa ngài, nhưng cháu không chắc là cháu sẽ làm được theo ngài.” “Đó là một bí quyết đáng giá nữa mà ta đã học tại Học viện. Mặc dù sự mơ hồ, rối rắm mà chúng ta phải chịu đựng thật buồn cười, nhưng phần nào nó cũng mang lại một mục đích có giá trị − có rất nhiều bài học quan trọng cần phải học. Bí quyết này là một bài học vô giá ta đã học ở đó” Albert tiếp tục lắng nghe. “Trong suốt thời kỳ khó khăn đấy, chúng ta được yêu cầu làm một số việc. Vào mỗi bữa ăn, chúng ta ngồi với bốn sinh viên năm thứ nhất và tám chỉ huy. Những người chỉ huy này nêu ra rất nhiều câu hỏi cho chúng ta và những sinh viên năm nhất. Hầu hết các câu hỏi đều tập trung vào những điều chúng ta chưa biết, nhưng lại cần phải biết. Chúng ta không thể trả lời ‘Tôi không biết.’ Chúng ta cũng không thể đoán. Nếu chúng ta không biết câu trả lời chính 43Dick Lyles xác, câu trả lời duy nhất được chấp nhận là ‘Tôi sẽ tìm ra, thưa ngài’. Sau đó chúng ta được yêu cầu tìm ra câu trả lời cho tất cả các câu hỏi mà chúng ta chưa trả lời được vào bữa ăn tiếp theo hoặc sẽ bị phạt. Điều khó nhất là tìm ra đáp án trong khoảng thời gian giữa bữa sáng và bữa trưa, giữa bữa trưa và bữa tối, bởi vì chúng ta phải đi tới lớp, phải tham gia các môn thể thao, và làm cả tá các công việc khác dọc đường. Lúc nào cũng vậy, chúng ta quên mất câu hỏi hoặc không thể tìm ra đáp án trong thời gian cho phép. Nhưng những chỉ huy lại chẳng bao giờ quên. Vì vậy, khi họ nêu ra câu hỏi một lần nữa vào bữa ăn tiếp đó và chúng ta vẫn không có câu trả lời, chúng ta lại nói ‘Tôi sẽ tìm ra’. Họ đáp lại bằng cách nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta đã trả lời như vậy trong bữa ăn trước rồi, và sau đó họ nói tiếp ‘Vậy thì tại sao các bạn không tìm ra?’. Cho dù lí do của cháu có lý thế nào đi chăng nữa, cháu cũng không thể đưa ra một lời bào chữa. Câu trả lời duy nhất được chấp nhận là ‘Không có lý do bào chữa nào cả, thưa ngài’.” “Có vẻ không công bằng,” Albert nói. “Đầu tiên chúng ta cũng nghĩ như vậy,” Đô đốc đồng ý. “Điều gì sẽ xảy ra nếu ông thật sự có một lý do bào chữa?” “Chúng ta vẫn phải trả lời rằng không có lý do bào chữa nào cả.” 44 Tạo lập tính cách con người “Nhưng nếu lí do đó là hoàn toàn chính đáng? Nếu có một lí do, liệu nó có phải là một lời bào chữa không ạ?” Albert hỏi. “Nhưng điều đó vẫn xảy ra đấy chứ ạ,” Albert nói. “Đúng vậy,” Đô đốc đồng ý. “Nhưng cháu có thấy rằng những người để điều đó cản đường sẽ chẳng bao giờ đến được đỉnh cao. Những người thành công là những người luôn tận tâm với công việc.” “Nhưng nó có vẻ quá phi thực tế,” Albert nói. “Hồi đó chúng ta cũng nghĩ vậy. Nhưng khi chúng ta đã phát triển thành thói quen, câu nói đó đã mãi mãi thay đổi cách chúng ta suy nghĩ về sự tận tâm.” “Thay đổi như thế nào ạ?” “Trước hết, nó khiến chúng ta tự nhìn lại đã bao nhiêu lần chúng ta không làm một việc gì đó đã hứa và viện cớ một cách hời hợt cho sự rút lui này. Thứ hai, chúng 45Dick Lyles ta nhận thức được liệu chúng ta có thể làm được những điều đã hứa hay không nếu tỉnh táo hơn, quản lý thời gian tốt hơn. Thường thì câu trả lời là có.” “Nhưng phải có những việc thực sự không thể làm được chứ ạ!” “Hẳn rồi. Nhưng chẳng có vấn đề gì hết. Nếu cháu không làm, mọi lời bào chữa trên thế giới này đều chẳng có nghĩa lý gì. Thực tế là cháu đã không đạt được những gì mà cháu đề ra. Những lời bào chữa chẳng bao giờ có thể thay thế kết quả được cả. Chấm hết.” “Điều đó lại một lần nữa tập trung vào kết quả,” Al- bert nói. “Có vẻ vẫn có một chút gì đó tàn nhẫn,” Albert nhận xét. “Chỉ là lúc đầu thôi,” Đô đốc đồng ý. “Nhưng một khi cháu chấp nhận tiền đề đó và tạo thành thói quen không chấp nhận những lời bào chữa, cháu sẽ thấy thực hiện mọi thứ hoàn toàn dễ dàng hơn nhiều. Ví như, đã bao lần cháu không hoàn thành công việc đúng kế hoạch hoặc không đạt được mục tiêu dự án bởi những điều mà dường như là lời bào chữa chính đáng, rồi sau đó nhìn lại và cảm thấy 46 Tạo lập tính cách con người hối tiếc khi đã chấp nhận chính lời bào chữa đó vì kết quả bị bỏ lỡ lại có ý nghĩa vô cùng lớn?” Albert trầm ngâm trong giây lát. “Ồ, khi ông nói đến đó, cháu lại nghĩ tới một trường hợp xảy ra vài tuần trước đây.” “Kể cho ta nghe đi,” Đô đốc giục. “Đó là một kế hoạch đề xuất mà chúng cháu thực hiện cho một khách hàng mới. Chúng cháu biết là phải cung cấp một số bản mẫu của những lần thực hiện trước để làm ví dụ, nhưng mạng máy tính hoạt động quá kém và chúng cháu không thể tiếp cận những mẫu đó một cách dễ dàng. Cháu đã ghi chú trong bản kế hoạch là sẽ cung cấp bản mẫu sau này nếu cần thiết,nhưng vẫn không thể vì máy tính lại gặp trục trặc. Cháu nghĩ rằng lý do bào chữa đó đủ thuyết phục. Nhưng chúng cháu không ký được hợp đồng. Đối thủ của chúng cháu − những người có toàn bộ kế hoạch không tốt bằng − lại nhận được công việc đó bởi họ đã cung cấp đầy đủ mọi thông tin cần thiết. Sau đó, chúng cháu cảm thấy rất hối hận vì chỉ cần cố gắng thêm chút nữa và có được những bản mẫu bằng cách vượt qua những trục trặc của máy tính, chúng cháu đã có thể thành công.” “Ví dụ được đấy!” − Đô đốc thốt lên. “Vậy thì cháu có thể nhận ra mọi thứ sẽ khác biết bao nếu cháu tạo được thói quen nói ‘Không có lời bào chữa nào cả’ và sau đó làm bất cứ điều gì cần thiết để đạt được những dự định mà 47Dick Lyles cháu đã vạch ra để có được một kế hoạch đề xuất thành công.” “Cháu chắc chắn là cháu có thể,” Albert nói. “Trong thực tế thậm chí cháu còn viện cớ cho việc tìm kiếm lý do bào chữa! Cháu nói là sức ép thời gian đã khiến cho chúng cháu không kịp xem lại trục trặc của máy tính, nhưng thực tế, chúng cháu đã cố gắng làm mọi thứ theo cách dễ dàng”. “Luôn luôn có sự thúc bách khiến cháu làm điều sai mà dễ dàng hơn là làm điều đúng nhưng khó khăn, Albert ạ. Nhưng tạo thành thói quen nói ‘Không có lời bào chữa nào cả”sẽ khiến cho việc chọn lựa những điều đúng nhưng khó khăn dễ dàng hơn nhiều trong tương lai. Và kết quả của cháu sẽ được cải thiện không ngờ đấy.” Thật ngạc nhiên, Albert nghĩ. Xét theo nhiều khía cạnh nó thật sự đơn giản, nhưng chắc chắn rằng nó khác xa những cái mình đang làm. Nhưng hơn là tự hỏi tại sao điều đó lại tạo nên sự khác biệt lớn đến vậy, Albert hình dung cách trình bày bí quyết đó trên máy tính khi anh về tới nhà. 48 Tạo lập tính cách con người Đầu óc của Albert lảo đảo khi Đô đốc đưa con thuyền tuyệt mĩ quay lại cột neo một cách khéo léo. Trước khi anh nhận ra, con thuyền đã được cột dây bảo đảm và giấu gọn. Albert gặp Đô đốc khi họ cùng đứng trên bến tàu. “Cháu đang nghĩ gì thế, Albert?” “Cháu vừa nghĩ tới một vài thay đổi cháu phải làm, chắc chắn vậy.” Albert đáp lại. “Nhưng hình như ông nói có nhiều hơn hai thói quen cháu nên học cơ mà.” “Quả thật là vậy,” Đô đốc nói. “Nhưng hiện tại thì hai là đủ rồi. Cháu hãy thực hiện những bí quyết đó trong vòng một tháng. Đó là khoảng thời gian thích hợp để cháu tạo ra bước tiến mới cho chính mình với hai điều đó. Sau đó chúng ta sẽ gặp lại và xem xem cháu đã làm được những gì. Nếu cháu sẵn sàng học thêm nữa, ta sẽ nói cho cháu thêm. Cháu biết đấy, Albert, chỉ học những điều đó thôi thì chưa đủ; cháu phải áp dụng chúng vào cuộc sống hằng ngày, nếu không chúng sẽ chẳng giúp cháu tiến bộ. Đó là lý do tại sao sự rèn luyện mà ta trải nghiệm từ lúc trai trẻ lại có ích đến vậy. Chúng ta phải làm theo những thói quen hoặc từ bỏ chúng.” “Có vẻ giống dự đoán của cháu lúc này.” “Mọi người đều phải đối mặt với nó sớm hay muộn,” Đô đốc đồng ý. “Vậy hãy tiến lên phía trước với lòng quyết tâm, nhưng đừng cố gắng lao vào nó. Ta muốn cháu theo dõi xem trong tháng tới cháu có bao nhiêu lần lựa chọn 49Dick Lyles hành động tuân theo những thói quen đó hoặc đạt được một điều gì khác.” “Cháu có nên ghi lại không ạ?” Albert hỏi. “Vào mỗi ngày,” Đô đốc đáp. “Hãy ghi nhật kí. Cứ cuối mỗi ngày, cháu dành một vài phút để nhìn nhận và ghi lại những lần cháu áp dụng những t ... nước cuộn sóng ở phía dưới. Họ đi ngủ khi đã quá nửa đêm và cả hai cảm thấy mệt nhoài. Đó là một trong những giấc ngủ bình yên nhất mà họ có thể nhớ được. 106 Tạo lập tính cách con người Yên bình: Sóng gió: Lịch trình hôm sau: Tháng tiếp theo quả thực là thử thách đối với họ. Trong tuần đầu tiên, dường như bất cứ điều gì có thể trở nên tồi tệ đều đã xảy ra. Dự án của Albert bị hủy bỏ bởi sự thay đổi những ưu tiên của khách hàng. Hai người trong nhóm của Jennifer bỏ đi − một người tới một công ty ở bang khác bởi vì vợ của anh ta phải chuyển công tác, còn người kia được chỉ định tới một nhóm khác, nơi cô sẽ làm việc hiệu quả hơn. Một ngày cuối tuần lại đến, cả Albert lẫn Jennifer đều cảm thấy không gặt hái được nhiều tiến triển thông qua hai thói quen mới kia. Họ làm việc hầu như suốt cả ngày lễ cuối tuần và nhận ra rằng sự thất vọng là hoàn toàn tự nhiên và có thể tiên đoán được. “Thật ngạc nhiên, phải không?” Jennifer nhận xét. “Cả anh và em đều nói chúng ta không thể thất vọng được, vậy mà chúng ta lại đang trong hoàn cảnh ấy đây. Nó chắc chắn là khiến cho rất nhiều người từ bỏ nỗ lực thay đổi mình.” “Đây là lần thứ hai nó khiến anh muốn từ bỏ cố gắng,” Albert nhận xét. “Ồ, em đoán chúng ta sẽ quen dần với nó thôi,” Jen- nifer nói. “Và đừng để nó lấy đi nỗ lực lớn nhất của chúng ta. Bởi sau khi lắng nghe Đô đốc và tất cả những điều ông làm được, anh không có ý định từ bỏ lúc này.” 107Dick Lyles “Em cũng thế,” Jennifer nói. “Nhưng có lẽ chúng ta nên làm gì đó để đưa nó ra khỏi đầu trong chốc lát. Chúng ta sẽ không từ bỏ nhưng việc thư giãn ít lâu có lẽ sẽ khiến chúng ta cảm thấy thoải mái.” “Tại sao chúng ta không sắp xếp một kỳ nghỉ cuối tuần dài và đi cắm trại như chúng ta dự định nhỉ?” “Chúng ta đã nói về nó nhiều rồi. Tại sao chúng ta không thực hiện chứ?” “Em nghĩ sao về kỳ nghỉ cuối tuần tới?” Albert hỏi. “Em không biết liệu em có kịp hoàn thành đề án em đang thực hiện không Tiếc quá! Có vẻ như em đang đổi kết quả lấy những lời bào chữa vậy. Em chắc chắn sẽ hoàn thành vào chiều thứ năm dù có vấn đề gì chăng nữa, chúng ta có thể đi nghỉ vào thứ sáu và trở về nhà vào tối chủ nhật. Anh nghĩ như thế nào?” “Thống nhất vậy nhé. Chúng ta có thể tới Cuya- maca, như vậy sẽ không mất cả ngày để lái xe. Chuyến tham quan trong rừng lần nữa sẽ thú vị lắm đây.” Jennifer vùi đầu vào dự án của cô để đảm bảo rằng nó sẽ hoàn thành đúng thời hạn. Tối thứ năm, trong khi Jennifer phải kết thúc công việc muộn, Albert mua rau quả và đồ dự trữ mà họ cần cho chuyến đi rồi chất lên xe. 108 Tạo lập tính cách con người Họ thức dậy từ mờ sáng ngày thứ sáu, đặt Digger ngồi ở ghế sau và khởi hành. Họ đến bãi cắm trại đầu tiên nên Albert và Jennifer thoải mái chọn địa điểm thích hợp. Họ cùng lựa chọn khu vực tách biệt ở phía sau để có thể cảm thấy thật sự yên bình và tĩnh lặng. “Đây là lần đầu tiên chúng ta ‘đến trước’ ở bãi cắm trại đấy,” Jennifer nói. “Anh biết, và hãy nhìn vị trí tuyệt vời mà chúng ta có,” Albert trả lời. “Có lẽ bí quyết ‘đến sớm nhất, về muộn nhất còn phát huy tác dụng ở ngoài công sở nữa.” “Hãy nghĩ về nó. Từng chút những gì chúng ta làm trong gia đình hay để thư giãn cũng quan trọng như chúng ta làm việc vậy. Vì vậy, nếu chúng ta áp dụng các thói quen trong công việc, tại sao chúng ta lại không áp dụng chúng cho mọi thứ mà chúng ta làm?” “Nên lắm chứ. Thật sự chúng ta đã thực hiện và đã nhận thấy nó phát huy tác dụng như thế nào.” Họ cùng dựng trại lên và đi thăm dò xung quanh. Thời tiết rất lý tưởng và một ngày tươi sáng đang đến. Digger thấy vô cùng hứng thú và nó khiến cho chuyến đi vui vẻ hơn rất nhiều đối với cả Jennifer và Albert. Đêm đó họ nấu ăn bên ánh lửa trại, sau đó chế giễu một vài tập tục và cùng lục lại trí nhớ khi họ cố gọi tên những chòm sao khác nhau mà cả hai nhìn thấy trên bầu trời đầy sao. 109Dick Lyles Ngày hôm sau hai vợ chồng quyết định men theo rìa con đường mòn dẫn tới khối đá khổng lồ mà họ muốn thám hiểm. Sau bốn mươi lăm phút đi bộ thật nhanh, họ đến chỗ khối đá. Một vài tảng đá cuội ở đó trông còn lớn hơn cả những ngôi nhà. Digger bắt đầu đánh hơi xung quanh khi Jennifer và Albert đi dạo vòng quanh để tìm chỗ trèo lên khối đá. Jennifer tìm thấy một khe núi có ba mặt nhô ra phía trên đầu cô và háo hức leo lên. Cô chống tay vào một mặt để đủ lực với tay lên cao trên đỉnh. Cô cố gắng nắm lấy một chỗ có thể bám tay trên đỉnh của rìa đá. Jennifer không biết rằng nơi cô đang bám tay chỉ cách cái hang của con rắn chuông hoa rô dài bốn mươi inch màu đỏ khoảng vài inch mà thôi. Jennifer kêu lên và bước lùi ra khỏi khe núi. Cô ngã xuống đất khi chiếc răng của con rắn vẫn còn cắm vào tay. Albert và Digger vội vã chạy tới. Không chần chừ, Albert tóm lấy ngay đoạn đuôi ở phía trước vòng sừng của con rắn, kéo mạnh nó ra. Anh 110 Tạo lập tính cách con người quăng nó như quăng một sợi dây theo bản năng, đập đầu con rắn vào cạnh của tảng đá. Sau đó anh quẳng con vật đang hấp hối vào bụi rậm gần đó rồi chạy tới để cứu Jen- nifer. “Em nhức lắm,” cô nói. Bây giờ, Jennifer đang ngồi dậy gần tảng đá, tay kia giữ lấy cổ tay bị rắn cắn. Vết răng tạo thành hình ô-van chứ không phải hình tròn do cách mà Albert đã giật con rắn ra. Một chút máu và một vài giọt chất lỏng màu vàng rỉ ra từ vết thương. “Hãy để nó chảy ra càng nhiều càng tốt,” Albert nói. “Nó sẽ đẩy bớt nọc độc ra ngoài.” “Em đau lắm. Chúng ta có thể nhờ giúp đỡ bằng cách nào đây?” Albert với chiếc ba lô đằng sau và kéo ra ngoài dụng cụ phòng rắn cắn. Anh nhanh chóng mở nó và lấy chiếc cốc hút ra ngoài. “Đây. Em ngồi dựa vào tảng đá. Dùng chiếc cốc hút này để lấy nọc độc ra khỏi hai vết răng càng nhiều càng tốt. Để anh xem điện thoại có bắt được sóng ở đây không.” Cô bắt đầu bơm chiếc cốc nhanh hết mức có thể trong khi Albert rút điện thoại trong ba lô và gọi 911. “Trung tâm tuần tra cứu hộ xa lộ đây,” người điều vận trả lời. 111Dick Lyles Albert giải thích tình trạng hiện nay. “Anh chờ máy một lát nhé trong khi tôi liên lạc với một số bộ phận cần thiết. Đừng bỏ đi đâu cả,” người điều vận hướng dẫn. “Tôi sẽ ở đây,” Albert nói. Sau đó anh quay sang Jennifer: “Em thấy thế nào rồi?” “Vẫn đau lắm, nhưng em đang cố hút nọc độc ra.” “Còn những chỗ khác?” “Tốt cả, em đoán vậy,” cô nói. Albert lấy ra một chai nước trong ba lô. “Đây, em uống nước đi.” Jennifer tu một ngụm. Sau đó Albert đổ nước lên những vết thương để rửa chúng cho sạch và Jennifer có thể dùng cốc hút dễ dàng hơn. “Được rồi, tôi trở lại đây,” Giọng của người điều vận văng vẳng trong điện thoại. “Tôi vẫn ở đây,” Albert trả lời. “Tốt. Chúng tôi không muốn cô ấy đi đâu cả. Một giờ đi bộ là quá xa. Số lượng hoạt động sẽ đẩy nhanh quá trình thâm nhập nọc độc vào cơ thể cô ấy. Những người bảo vệ công viên nói là có một bãi đất trống đủ chỗ đậu cho một chiếc máy bay lên thẳng cách con đường mòn chừng vài trăm thước. Máy bay Cứu hộ sẽ cất cánh trong khoảng ba bốn phút nữa, nhưng tìm được các bạn và bãi đất trống đó 112 Tạo lập tính cách con người là cả một vấn đề đấy. Người bảo vệ công viên đang tới từ đoạn đầu con đường mòn, nhưng họ sẽ đến đích sau máy bay cứu hộ.” “Anh thấy thế nào nếu tôi đi tới bãi đất trống và vẫy họ?” Albert hỏi. “Đó đúng là điều chúng tôi cần anh làm và nhớ giữ liên lạc với tôi để ta có thể trao đổi bất cứ thông tin nào.” “Yên tâm,” Albert trả lời. “À, tiện thể,” người điều vận nói. “Pin điện thoại của anh thế nào?” “Đã được sạc đầy,” Albert đáp. “Đó không phải là vấn đề.” Albert động viên Jennifer uống thêm nước rồi sau đó, anh đặt chai nước cạnh cô. Những giọt mồ hôi toát ra ở môi trên của cô. Mặt cô đỏ bừng lên. Anh để Digger bên cạnh cô rồi chạy về phía đường mòn. Ngay khi tới bãi đất trống, anh nghe thấy âm thanh động cơ của chiếc trực thăng càng lúc càng lớn hơn qua những tán cây. “Tôi đang ở bãi đất trống và tôi có thể nghe thấy tiếng trực thăng, nhưng không thể nhìn thấy nó,” Albert thông báo cho nhân viên điều vận. “Tiếng động có giống như nó đang tiến gần hơn không? 113Dick Lyles “Rõ ràng là nó đang hướng về chỗ tôi. Nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy nó. Tôi đang đi tới giữa bãi đất trống.” Vào lúc đó chiếc trực thăng bay vù qua những ngọn cây và bãi đất trống một cách thật ngoạn mục và huyên náo. Albert vẫy cả hai tay và nhảy tới nhảy lui khi anh phi công vẫy tay lại và bay thành vòng tròn để tìm chỗ hạ cánh. Albert lùi tới mép rìa của của khu đất trống khi anh phi công nhẹ nhàng hạ chiếc trực thăng xuống giữa bãi cỏ. Ngay khi chiếc trực thăng hạ cánh, một bác sĩ và một phụ tá nhảy ra ngoài. Họ khom lưng xuống để tránh những cánh quạt vẫn đang quay và lao tới chỗ Albert. Bác sĩ mang một túi thuốc và người phụ tá thì vác một chiếc cáng nhẹ làm bằng nhôm và vải bạt. “Họ gần đây thôi và đang ngồi dưới đất!” Albert hét to với người điều vận để át tiếng của chiếc trực thăng. “Chúng tôi sẽ đi tới chỗ Jennifer.” Không nói câu nào, Albert vẫy hai người kia đi theo anh. Cả ba hối hả chạy xuôi theo con đường mòn tới chỗ Jennifer. Khi họ tới nơi, Albert nhận thấy tình trạng của cô có vẻ xấu đi nhiều. Da cô nhợt nhạt và tím tái.Trông cô rất mệt mỏi, gần như lả đi. Bác sĩ ngay lập tức quỳ xuống bên cạnh cô và bắt đầu xem xét vết cắn. “Chào cô. Tôi là bác sĩ Goodbody. Trông như cô đã làm tốt công việc cố gắng hút nọc độc ra khỏi vết cắn đấy.” 114 Tạo lập tính cách con người “Cám ơn ông,” Jennifer nói. “Khi chúng tôi tiêm thuốc chữa rắn cắn cho cô, nọc độc sẽ nhanh chóng bị loại bỏ. Nhưng phải đưa cô tới phòng cấp cứu, chúng tôi mới có thể thực hiện công việc đó. Còn bây giờ chúng tôi bắt đầu truyền dịch và đưa cô tới bệnh viện nơi chúng tôi có thể kiểm soát tình hình tốt hơn. Rất may là cô mang theo chiếc cốc để có thể bắt đầu hút nọc độc ra ngoài càng sớm càng tốt. Càng ít nọc độc ở vết thương, những vấn đề mà chúng ta phải đương đầu sẽ càng ít đi.” Ông lau mặt trong của khuỷu tay cô và gài một ống truyền được nối với một chai nước muối. “Nào, bây giờ cô nằm lên chiếc cáng này và chúng tôi sẽ đưa cô tới trực thăng. Nếu cô có thể giữ chiếc cốc trên cả quãng đường thì nó sẽ giúp ích rất nhiều đấy.” Jennifer đứng dậy và nằm lên cáng, tiếp tục cố gắng giữ chiếc cốc. Albert và người phụ tá khiêng cáng trong khi bác sĩ đi kế bên và cầm chiếc túi truyền dịch. Vài phút sau họ tới chỗ chiếc trực thăng, động cơ của nó đã tạm dừng hoạt động. Họ nhanh chóng đặt Jennifer vào trong và buộc chặt cô vào cáng. Viên phi công khởi động động cơ thậm chí trước khi họ buộc Jennifer vào cáng xong, rất nhanh chóng, chiếc trực thăng thẳng tiến tới phòng cấp cứu với một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. 115Dick Lyles Tuy nhiên, vì không còn chỗ cho Albert và Digger nên họ phải ở lại. Albert ngay lập tức gọi điện cho bà O’Reilly. Bà tỏ ra rất sốt sắng và quan tâm khi nghe được tin của anh. Không chần trừ, bà liên lạc với Đô đốc rồi cả hai đến bệnh viện thăm Jennifer. Albert và Digger quay lại con đường mòn với một tốc độ kỷ lục. Vào lúc Albert dỡ trại và chất mọi thứ vào trong ô tô, bà O’Reilly và Đô đốc đã tới bệnh viện. Albert được thông báo tình hình mới nhất qua điện thoại. Jennifer đã được tiêm thuốc chữa rắn cắn và một liều thuốc giảm đau, cô đang nghỉ ngơi thoải mái. Albert lái xe trở về nhà, thả Digger ra và chạy thẳng tới bệnh viện. Anh tới nơi khoảng giữa trưa. Không lâu sau khi Albert tới, bác sĩ bước ra từ phòng của Jennifer để thông báo tin tức. “Dường như mọi thứ diễn ra theo đúng bài bản, vì vậy chúng tôi để cô ra viện trong một giờ hoặc khoảng chừng như vậy. Chúng tôi muốn giữ cô lại một chút nữa để đảm bảo rằng không có phản ứng phụ nào làm chậm tác dụng thuốc chữa rắn cắn cả. Đây hoá ra lại là một trường hợp tương đối đơn giản để xử lý vì cô đã sử dụng chiếc cốc hút từ khá sớm.” “Em rất ngạc nhiên về chuyện đó,” Jennifer nói. “Em không hề biết anh đã chuẩn bị dụng cụ phòng rắn cắn trong ba lô, Albert ạ.” 116 Tạo lập tính cách con người “Anh vẫn chưa làm như thế mãi cho tới gần đây. Nhưng có một bài báo vào Chủ Nhật tuần trước nói rằng thời gian này rắn bắt đầu hoạt động, và anh nghĩ về chuyến đi của chúng mình cũng như tầm quan trọng của việc giải quyết trước vấn đề, vì vậy khi đi mua đồ, anh đã chọn một cái. Đó cũng là lúc anh quyết định để điện thoại trong ba lô. Mang theo điện thoại cũng rất tiện.” “Đó là những quyết định sống còn đấy, Albert ạ,” bà O’Reilly nói. “Rõ ràng là vậy đấy,” bác sĩ nói. “Mọi người thường chết bởi những vết cắn như thế. Và vết cắn này có vẻ như từ một con rắn khoẻ, vết răng của nó khá sâu, vì vậy chắc chắn là nó tốn một lượng nọc độc lớn đấy. Hút nọc độc ra khỏi vết thương nhanh chóng là yếu tố quan trọng trong việc điều trị hiệu quả. Và dĩ nhiên việc máy bay cứu hộ đến kịp thời cũng là điều làm nên sự khác biệt lớn.” “Đô đốc, có lẽ những bí quyết được ông chia sẻ đang trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống cũng như công việc của chúng cháu,” Jennifer nói. “Trước ngày nghỉ cuối tuần này, chúng cháu cảm thấy khá thất vọng,” Albert thêm vào. “Nhưng nếu có một điều gì đó dạy chúng cháu phải kiên trì trong việc áp dụng những thói quen đó, thì chắc hẳn phải là lần trải nghiệm này.” 117Dick Lyles Khuôn mặt Đô đốc và bà O’Reilly cùng ngời lên niềm tự hào. Sau đó, Albert và Jennifer rất kiên trì thực hiện các thói quen. Họ cùng tập trung và ủng hộ lẫn nhau, trong cả việc tạo dựng sự nghiệp và củng cố các mối quan hệ. Thực tế, Albert và Jennifer tập trung đến nỗi hiếm khi họ suy nghĩ xem liệu có ai đó nhận ra sự thay đổi nào đã xảy ra trong thói quen của họ không. Một vài tháng sau chính Albert và Jennifer cũng không còn nhận ra chúng nữa. Lý do là những thói quen mới này đã trở thành một phần tự nhiên trong cuộc sống của họ − chúng thật sự đã trở thành thói quen bởi cả hai cùng luyện tập áp dụng những hành vi mới vô cùng kiên nhẫn và không cần một nỗ lực có ý thức nào trong mỗi việc mà họ làm. Những thói quen này thật sự có ích với họ trong mọi lĩnh vực của đời sống. Một năm sau đó Albert nhận được hai cơ hội thăng tiến chỉ trong cùng một tháng! Lời mời đầu tiên khiến anh rất ngạc nhiên vì anh đang mải mê làm việc và không có một chút ý nghĩ nào trong việc thăng tiến cá nhân. Ngoài ra, đó lại là một phòng ban mà anh chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ làm ở đó. 118 Tạo lập tính cách con người Sau khi bàn bạc lời mời làm việc này với Jennifer, anh từ chối nó. Thậm chí dù cho công việc đồng nghĩa với một mức tăng lương đáng kể, đó vẫn là nơi mà Albert không thấy hứng thú lắm. Cả hai sợ rằng nếu anh nhận lời và không thấy thật sự tâm huyết, rốt cục về lâu dài nó sẽ dẫn anh tới sự tụt dốc trong sự nghiệp. Nhưng lời mời thứ hai tới không lâu sau đó, đã đề bạt anh ở vị trí cao hơn cơ hội thứ nhất. Đó là một cơ hội thực sự cho Albert theo đúng hướng anh muốn phát triển sự nghiệp. Không cần bàn luận lâu họ đồng ý rằng đây là một bước tiến nhảy vọt, vì vậy anh nhận lời mời này. Ngày nghỉ cuối tuần sau đó, họ mời Đô đốc và bà O’Reilly tới nhà hàng đẹp nhất ở San Diego để ăn mừng − lần đầu tiên trong số rất nhiều buổi ăn mừng sau này mà Jennifer và Albert cùng chung vui trong cuộc sống dài lâu, sung túc bên nhau. 119Dick Lyles 120 Tạo lập tính cách con người
File đính kèm:
- tao_lap_tinh_cach_con_nguoi_phan_2.pdf